Yêu người yêu của bạn thân, em biết phải làm sao?
Anh à, có lẽ lần giận nhau này chúng ta khó có thể làm lành với nhau anh nhỉ. Bởi em đã gây ra một cú sốc thật lớn cho anh. Có lẽ anh không bao giờ có thể chấp nhận được sự thật ấy, rằng em đã lừa dối anh. Nhưng nếu đổi vị trí anh và em, liệu anh có thể bỏ mặc mong muốn cuối cùng của một người đang cận kề cái chết không anh. Em biết, anh sẽ không như vậy, và em cũng như vậy, em sẽ không bỏ mặc họ. Em không hối hận vì đã nhận lời cậu ấy, điều em hối hận chỉ có một thứ, rằng, em đã lỡ yêu người yêu của bạn mình mà thôi!
Ảnh minh hoạ.
Em và Quang quen nhau từ hồi nhỏ, hai đứa cạnh nhà nên chơi thân nhau từ thủa bé. Tính tình và sở thích gần như giống nhau hoàn toàn. Quần áo có khi còn mặc chung. Đi đâu cũng như hình với bóng. Lúc nhỏ ko vấn đề gì, lúc lớn hơn chút, có người ác ý nói chúng em yêu nhau. Ừ thì, đâu phải yêu nhau, nhưng chúng em đều biết sự khác biệt của mình so với những đứa con trai bình thường khác, chúng em đã sớm biết mình là gay từ hồi cấp 2, nhưng chẳng dám nói với ai một câu nào về điều đó kể cả bố, chỉ hai đứa nói với nhau nghe mà thôi.
Ngày nó khoe quen anh, em đã ghen tị. Không phải vì nó có anh người yêu đẹp trai. Mà vì anh, cướp đi một một rất lớn trong trái tim nó của em. Vì anh mà nó ko còn dành nhiều thời gian cho em nữa. Tuy nhiên ko phải em yêu Quang, mà vì quá thân và quen trước giờ chỉ có hai đứa tự chơi với nhau. Anh ở xa, và đang trong kỳ thi sát hạch tay nghề nên hai người chưa có dịp gặp nhau. Thậm chí nó còn lên kế hoạch gặp anh lần đầu ở đâu thời gian nào rồi vẽ hẳn lại một bức họa. Nó kể thôi chứ đâu cho em xem, chắc sợ kế hoạch đổ vỡ. Vậy nên ngày nghỉ lễ, nó ko kéo đc anh đi mới ngó lại lôi em đi chơi rổi kể đủ thứ về anh. Dần dà, e biết thật nhiều thứ về anh, người con trai hiền lành, năng nổ và chịu thương chịu khó.
Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu không có tai họa xảy ra. Cách đây 4 tháng, Quang bắt đầu có dẫu hiệu đau đầu, và dẫu hiệu này càng ngày càng tăng mặc dù dùng thuốc thang đủ thứ. Nó được bố mẹ đưa đi khám và được kết luận là u não, một khối u ác tính! Người ta nói nó chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi, vì khối u đang phát triển rất nhanh. Họ nói, Quang dần sẽ có dấu hiệu nôn mửa nhiều, nhìn mờ, quên dần và yếu liệt. Mặc dù những ngày đầu nó vẫn hoàn toàn bình thường ngoài đau đầu ra. Em vẫn thường hay đùa, mày sống ranh như quỷ ko chết được đâu. Nhưng mỗi ngày, diễn biến bệnh của nó ngày càng tăng, đôi lúc bỗng thấy nó nôn thốc, rồi qua đường ko nhìn rõ xe, tệ nhất là nó bắt đầu quên! Sau đó, nó phải nghỉ học ở nhà. Bố mẹ nó gom tiền quyết định đưa nó sang Mỹ để chữa chạy với một tia hi vọng nhỏ bé.
Ngày nó chuẩn bị đi, giọng nói nó bắt đầu phát âm chậm và khó hơn. Nó nắm chặt tay em và khẩn cầu em giúp một việc. Em biết điều đó là sai. Nhưng vì nó, em ko thể từ chối, vì nó, mọi chuyện dù sai em cũng cam lòng làm theo. Nước mắt e chợt lăn dài, nó khẽ gạt rồi cốc đầu em một cái gắt nhẹ: “khó cái chi, bộ tao sắp chết rồi hả, mày chả bảo tao ranh mà chết sao được”. Em mỉm cười, mặn đắng! Nó nhờ em thay nó nói chuyện với anh, giấu anh rằng nó vẫn khỏe, để ko ảnh hưởng tới kỳ thi sát hạch của anh.
Nó đi liền 3 tháng, và em ko có chút tin tức gì từ nó, chỉ thỉnh thoảng ba mẹ nói rằng cũng chưa ổn. Thỉnh thoảng lại thấy mẹ nó cho người chở thứ này thứ kia ra khỏi nhà. Nghe nói là đã bán hết đất đai và nhà cửa đồ đạc. Mấy lần em qua chơi muốn hỏi thăm rõ về tình hình nó, vì thấy mặt mẹ nó sụp xuống, em lại không dám hỏi, chỉ biết rằng ko tốt. Căn nhà khang trang đầy đủ thiết bị giờ trở nên trống trải từng ngày. Nghe nói nhà cũng đã sang tên rồi!
Sau 3 tháng ấy Quang về nước, sắc mặt tiều tụy, đôi môi tái nhợt và phải nằm liệt một chỗ. Và điều tệ hại nhất, nó quên, quên nhiều lắm, chỉ còn nhớ được rất rất ít. Em nằm chặt tay nó, nó khẽ mỉm cười với đôi mắt hạnh phúc và gọi tên. Ko phải tên em, nó gọi anh, Phương ạ! Nước mắt em ko còn giữ được trong khóe nữa, nó trào ra mặc cho em dùng tay ngăn lại. Mẹ nó nói, suốt 3 tháng qua, ngày nào nó cũng luyện đọc 2 từ “anh Phương” cả nghìn lần, có hôm nửa đêm bà tưởng nó vẫn luyện đọc hóa ra là nó đang mơ thấy gì đó. Bà hỏi em, anh Phương của nó là ai. Em đâu có thể nói cho bà biết thêm một thông tin đau lòng về nó cho bà mẹ khổ hạnh này, em chỉ lắc đầu và im lặng. Nó luyện đọc tên anh, vì nó biết dần nó sẽ quên mọi thứ, và nó sợ sẽ quên mất anh!
Sức khỏe của nó dần yếu đi rõ rệt. Cho tới một buổi sáng cách đây gần một tháng, em bước tới cửa nhà nó thì nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh của mẹ nó. Nó mất! Em khó khăn lắm mới bình tĩnh nhấc đôi chân nặng nề vào phòng nó. Nó nằm bất động, ôm khư khư một bức tranh. Mắt em nhòa đi, chẳng nhìn rõ thứ gì!
Mất mấy hôm em nói bận và không nhắn tin cho anh là vì điều đó. Em xin lại ba mẹ nó bức tranh nó vẽ. Anh biết nó là gì không? Là hồ Gươm, có hai người đang ngồi ghế đá cách xa nhau một chút và nhìn ra phía tháp Rùa. Nhìn thật kỹ hai bóng hình đó, em nhận ra một trong hai là em với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc mũ lưỡi chai có in hình ngôi sao nhỏ, đó là món quà sinh nhật nó tặng em. Phía góc trên bên trái bức vẽ có viết dòng chữ nhỏ: The first! Nó muốn em thay nó gặp anh!
Cuối cùng anh cũng thi sát hạch xong xuôi và ký hợp đồng biên chế. Lúc này anh mới có thời gian để gặp mặt. Anh ở tận Đà Nẵng xa xôi, nhưng phần vì anh cũng sốt sắng muốn gặp em, à, là Quang, nên anh cũng hẹn lịch ngay cũng vì đang rảnh. Mình hẹn gặp nhau!
Mình gặp nhau giống như những gì Quang muốn. Em hẹn anh vào buổi chiều thu, bên hồ Gươm lặng lẽ. Em, với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc mũ lưỡi trai có in hình ngôi sao nhỏ!
Lần đầu tiên gặp anh, tim em đập loạn. Anh cười vẻ bối dối, hiền lành và thân thuộc.Em im lặng nhìn anh một hồi và câu đầu tiên em thốt ra “Em ko phải là Quang”. Nụ cười của anh tắt lịm, ánh mắt có chút thất vọng và tức giận “Vậy Quang đâu, em đùa à, sao em ăn mặc giống như Quang miêu tả”. “Quang muốn em mặc như vậy”. Anh tức giận đứng dậy “hai người lấy tôi ra làm trò đùa sao?” và bỏ đi thật nhanh. Em ở lại đó, không níu kéo, không nhìn lại phía anh, mắt đưa ra phía tháp Rùa, nước mưa ở đâu khẽ rơi trên hai gò má em, mặn chát! Em muốn trả lại anh cho Quang!
Anh chặn hết mọi liên lạc với em. Vâng, e đáng bị như vậy anh nhỉ. Là vì em đã lừa dối anh nhiều như vậy. Sự lừa dối- điều mà anh ghét nhất, em biết. Em ko mong anh tha thứ, em cũng ko hối hận việc đã làm, em hoàn thành rồi, ước nguyện của Quang. Chỉ có điều, tim em đau!
Dù biết điều em làm là sai trái và có lẽ anh chịu tổn thương thật lớn nhưng nếu được chọn lại, em cũng sẽ làm như vậy, vì Quang, em ko hề hối hận. Điều duy nhất em cảm thấy hối hận nhất là, em đã lỡ yêu anh. Yêu người yêu của bạn thân, em biết phải làm sao? Nên em muốn kết thúc mọi thứ. Bức vẽ của Quang, có lẽ nên trở về với Quang rồi!
Em mong rằng, anh sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình và sẽ tìm thấy người yêu thương thật lòng. Quên em, à không là quên cái bóng của Quang đi anh nhé. Có lẽ kết thúc như thế này dù đau nhưng lại là tốt cho anh và em! Con người ta cần sống với nhau bằng sự chân thành!
……….
Dù biết là mọi chuyện đã sai ngay từ lúc đầu nhưng với hoàn cảnh ấy ai lỡ từ chối đó mới thật sự là sai! Và cuối cùng chúng ta vẫn luôn lựa chọn sự chân thành. Bởi sống giả dối với lòng mình, mấy ai được thoải mái. Biết rằng, sự thật là đau đớn. Nhưng hạnh phúc mấy khi tồn tại mãi với giả tạo? Tấm lòng ấy là chân thành, sự việc ấy là giả tạo có lý do. Chỉ tiếc người ta vì tổn thương quá lớn mà ko còn muốn nghe lý do đó nữa. Và rồi mất đi một tình cảm chân quý. Cho người một cơ hội cũng chính là cho ta một cơ hội. Hãy kìm lòng mình một chút, lắng nghé một chút, có lẽ người ấy đã không phải ôm hận quay về như vậy! Cuộc sống đôi lúc cũng nên phải chạy chậm lại để nhìn ra đâu là sự thật!
Rain.
Leave a comment: