Có lẽ hạnh phúc chính là chia tay... phải không anh?
Nhớ những tháng năm trước đây, đã từng yêu và đặt trọn tình cảm vào một người, mà có lẽ đến tận bây giờ, cảm xúc ấy vẫn còn le lói trong sâu con tim. Bốn năm trôi qua, mà em vẫn còn nhớ đến từng kỷ niệm, từng chút cảm xúc đắng cay, mặn ngọt, những ngày mà hai đứa yêu nhau và luôn hứa rằng tình yêu luôn là thứ để gắn chặt hai con người và không bao giờ tan vỡ. Ấy vậy mà sau hai năm, một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, anh nói tiếng chia tay. Chia tay trong những lúc em đang cảm thấy hạnh phúc, trong lúc em nghĩ tình yêu ở giới vẫn còn tồn tại và luôn luôn đẹp. Anh chia tay trong cái hôm em sinh nhật, món quà anh tặng em hôm đấy nó vẫn luôn dai dẵng trong đầu mà đến tận giờ em vẫn còn thấy sốc lắm.
Anh nắm tay người đó, anh mĩm cười với em, nhạt lắm, nhưng vẫn phải cố tỏ ra thật nhẹ nhàng. Em cười và chỉ biết anh quen người đó đã hơn ba tháng. Cái cảm giác đâm sau lưng từ một người mà mình quá yêu nó đau lắm chứ, cái cảm giác đó mà ngay chính bản thân em cũng không dám nghĩ đến một lần nữa, vì nó đã gây cho em quá nhiều nước mắt, quá nhiều tổn thương và thất vọng. Anh chia tay rất nhẹ nhàng...vì không còn yêu nữa. Tình cảm đó, anh phủi đi rất nhẹ như hạt cát mà không chút lưu luyến hay cảm thấy mặc cảm tội lỗi.
Em chưa từng đòi hỏi hay làm điều gì đó khiến anh phải khó xử và đau lòng...Thế mà anh vẫn chia tay, chia tay khi em chỉ biết đứng đó nhìn hai người quay đi trong nụ cười mà nước mắt nuốt ngược vào lòng. Em đã khép lòng mình lại, sống cho một cuộc sống chỉ cho riêng em và không rơi lệ vì một ai đó nữa. Em đã sống sau những chuỗi ngày dài đầy nước mắt và đau khổ, vì khi yêu, người yêu nhiều vẫn là người chịu thiệt thòi nhất. Và em đã sống cho một cuộc sống chỉ còn mỗi mình và đánh mất lòng tin vào tình yêu và sự tin tưởng từ một ai đó khác...ừ thì em cô đơn trong những ngày tháng sau đó. Một năm sau, tình cảm đó em bắt đầu dần phai và chỉ xem như nó là một kỷ niệm đẹp.
Tha thứ, ừ thì em tha thứ cho những điều đó, vì em biết đã đến lúc em buông bỏ và bước tiếp về sau... Chia tay để mang lại cảm giác nhẹ lòng, chia tay để hai người tìm được một khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Có lẽ hạnh phúc chính là chia tay... Rồi bắt đầu trong một cuộc sống mới, em từ bỏ quá khứ lúc xưa và tiếp tục đi tiếp. Quãng đường dài luôn chông chênh chứ nó không êm đềm và nhẹ nhàng. Con đường em lựa chọn nó không còn là con đường bằng phẳng như trước, vì chỉ như thế, em sẽ không cảm nhận được cái đau, cái vấp ngã như hồi bốn năm trước em đã từng yêu một người. Và rồi em lại gặp một người mới...Anh ấy đơn giãn lại là một người đến sau trong cuộc đời của em. Cũng từ những tổn thương ban đầu em quá lớn, nên em không thể đón nhận tình yêu đến từ anh. Vì em sợ, sợ nếu em mở lòng lại, mở rộng tình cảm ra để yêu anh lần nữa, thì em không biết, liệu rồi tình cảm của anh nó có vẹn nguyên hay chỉ là như tình cảm em đã từng trải...ngọt nhưng luôn mặn trong lòng.
Anh luôn dành cho em những lời động viên và sự an ủi mỗi khi em thấy nghẹn lòng. Yếu đuối lắm chứ, em cứ tưởng chừng như những lúc như vậy em sẽ yêu anh, nhưng rồi em lại lãng tránh. Anh vẫn theo đuổi và luôn giúp em có được tiếng cười, luôn có những sự an tâm và an toàn khi anh bên cạnh. Rồi em bắt đầu mở lòng ra và cố gắng yêu lại một lần nữa, và em bắt đầu yêu anh. Tình cảm nó lớn dần lên rồi từ lúc nào, em đã đặt nặng tình cảm ấy một lần nữa vào một người hơn cả bản thân. Những nỗ lực và sự động viên nó giúp em và anh luôn vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, nó giúp em và anh hiểu nhau nhiều hơn. Nhưng anh à, yêu em, anh hãy yêu luôn quá khứ của em mà đừng tìm cách giúp em từ bỏ nó. Mà hãy biến nó thành một thứ để giúp em vượt qua, một thứ giúp anh gặp được em trong những ngày u uất để tìm lại được nụ cười... Anh yêu em như đã từng yêu rất lâu, yêu em trong những lời nói và hành động, và yêu em bằng cả cuộc sống. Trong tình yêu, một người cho đi quá nhiều, thì người được nhận nếu đã yêu nhiều và cảm nhận, họ sẽ trao lại bằng cả chân tình. Ba tháng em và anh yêu nhau, yêu nhau với những điều tưởng dường như em không nghĩ trong giới này ở đâu đó vẫn còn tồn tại, và em là người đã bắt được nó một lần nữa... Ba tháng yêu nhau, rồi anh lại nói chia tay, chia tay không một lý do nào cả, anh cứ thế đến rất nhanh, và ra đi cũng vội vàng. Không một câu nói, anh biến mất như chưa từng tồn tại, anh dường như đã không còn và trông như một người vô hình mà em không tìm thấy được. Giá như, những ngày tháng trước em không chấp nhận yêu anh, thì có lẽ bây giờ em không đau khổ. Rồi anh xuất hiện và đến bên em một lần nữa tiếp tục.
Tiếp tục chuyện tình còn dang dỡ đó mà anh đã từng vội bỏ đi. Em nhạy cảm đa sầu, chấp nhận mối quan hệ ấy như chưa từng có điều gì xãy ra. Em yêu mù quáng đến che hết lý trí, vì em chỉ còn biết anh quay lại là em có thể quên hết mọi thứ và yêu anh. Nhưng anh à...tình yêu đã từng bị đứt đoạn thì quay lại nó sẽ luôn có những nút thắt khó tháo gỡ ra. Anh vẫn yêu em, nhưng tình yêu đó bây giờ nó hiện hữu một tình yêu gượng ép và không vui. Bên cạnh anh, nó không hề gần mà như rất xa. Khoảng cách từ những lời nói và cử chỉ nó khiến em đau trong lòng lắm, nhưng em vẫn lại cố mĩm cười và cho qua. Trong tình cảm, không nhất thiết phải luôn có thiệt thòi từ hai con người. Mà phải có một người chịu chấp nhận và hi sinh, thì tình yêu đó nó mới được kéo dài. Và em luôn nhận mình là người đó, vì như thế em ôm hết mọi thiệt thòi vào mình, chỉ để anh luôn không tổn thương và chịu điều gì khác. Yêu anh, nhưng em không biết người đó đã là ai, vì đó không còn là anh nữa. Anh đã bỏ qua những điều nhỏ nhặt mà anh hay để ý tới mà nhắc nhỡ em, anh luôn chăm chú mỗi khi em nói về điều gì đó nhưng giờ anh chỉ xem nó như một gánh nặng, một sự phiền toái, thậm chí là một áp lực mà anh thiết nghĩ vô tình lại dính vào. Sự rũ bõ của anh nó làm em tổn thương một lần nữa, những cảm xúc từ người trước nó lại đổ về trong em, khiến em đau nhưng không biết đau vì điều gì mà anh lại từ bỏ nó quá nhẹ nhàng. Khi đặt nặng quá nhiều tình cảm vào tình yêu thì luôn nhận lại rất nhiều sự đau khổ khi đã mất. Đúng là con tim nó mù quáng, yêu rồi lại xa vội vã biết bao nhiêu. Yêu quá nhiều, rồi ngày sau đau nhiều lắm. Lời xin lỗi vẫn là lời nói để che đi những tổn thương, những điều làm tan vỡ... Giờ đây, em vẫn yêu anh, vẫn bên anh, nhưng sao em thấy nó quá xa vời, anh dường như đã không còn nghĩ và chú trọng vào tình cảm này nữa. Chia tay đau lắm, nên phải phải cố giả vờ không đau để giữ anh bên cạnh. Sự níu kéo giờ đây nó như sợi dây để giúp em khiến anh thay đổi. Ổn, em mong mọi thứ rồi sẽ ổn như những ngày đầu tiên. Nhưng trong lòng em biết rằng nó không hề ổn một tí nào và có thể nào rồi một vài ngày sau đó, khi anh đã nhận thấy quá mệt mỏi và đã quá sức chịu đựng gượng ép bản thân, rồi anh lại nói chia tay. Chia tay nói dễ lắm phải không anh. Chỉ cần nói là đã kết thúc được tất cả sau những gì mà mình đã từng gầy dựng. Giờ đây, em biết phải làm gì, chia tay, hay vẫn cứ tiếp tục trong im lặng mà quen anh. Mệt lắm anh à, em gần như đã muốn gục ngã trong chính tình yêu mà em đang có hiện giờ. Sự thờ ơ và lạnh nhạt đó nó càng khiến em tổn thương nhiều hơn bằng lời nói chia tay rồi anh quay đi. Tiếng chia tay không một lý do, rồi tiếng yêu cũng chẳng vì một điều gì đó, cứ cho nó đã qua và xem như chưa có gì. Vậy tổn thương em đang gánh lấy, anh có từng hiểu được và nhận ra.
Tình cảm anh không chịu nhìn vào em, cho em một chút cảm giác nhẹ lòng không còn lo âu, nó khó lắm phải không anh. Hay phải chăng anh đã không còn thiết thực vào nó, và cứ để mặc nó được những ngày nào hay từng ấy mà không mãy may quan tâm nó có tốt hơn lên không hay là rạn nứt rồi sau đó tan vỡ không hàn gắn lại được. Cho đi, nhưng em chưa từng nghĩ anh phải trả lại cho em nhiều như chừng ấy, chỉ là em mong anh còn một chút cảm giác mà nhìn lại, mà hiểu rằng tình cảm em dành cho nó nhiều như thế nào mà thôi... Lại những ngày qua đi, bản thân em giống như người mất hồn không còn cảm giác. Cái yêu sao giờ nó hời hợt quá... Phải chăng có một thứ gọi là hạnh phúc...đó là chia tay sao anh...
Leave a comment: